2009年11月14日土曜日

Bóng và Bỏng !

Xin chào tôi và chào các bạn,
Hôm nay tôi lại viết thêm một bài nữa. Bài này cũng có một chút giống với những “bài học đạo đức” mà các anh tôi vẫn trêu. Nhưng nghĩ lại thì tôi chẳng có làm gì đáng để khen hay tuyên dương cả. Nên có lẽ tôi sẽ xếp vào mục “Câu chuyện không thường ngày”. Để đỡ phải cầu kỳ về mặt câu chữ tôi sẽ kể rất vắn tắt, dưới dạng văn trần thuật. Và biết đâu tôi và các bạn khi đọc lại thấy thoải mái tự nhiên hơn chăng.
Câu chuyện xảy ra vào sáng hôm qua thứ 6 tầm 10h khi tôi đang chuẩn bị sách vở để lên lớp. Có tiếng gõ cửa và hai người đến mang theo một kiện đồ chuyển phát. Hóa đơn ghi rõ tên, địa chỉ và điện thoại của tôi. Kèm theo con số tiền 5900 yên. Tôi không thấy ngạc nhiên nhiều bởi tuần trước tôi có đặt mua hai quả bóng trên mạng cho đội. Nếu có thì chỉ là sao họ lại mang đến muộn những gần một tuần, điều rất ít xảy ra ở Nhật. Tôi vui vẻ trả tiền và mang kiện đồ vào nhà, mở ngay rất háo hức. Các bạn biết bóng và bóng đá là những thứ làm tôi có thể vui từng giây khi nghĩ đến. Nhưng càng háo hức bao nhiêu thì khi mở ra tôi càng cảm thấy hụt hẫng bấy nhiêu. Trong kiện hàng với kích thước hai quả bóng, nhét đầy những túi ngô rang nở. Tôi nhìn lại tờ biên lai hai người lạ đưa cho tôi thì thú vị thay, lại không phải là tờ biên lai mà tôi đã được nhìn ngay trước đó. Không có tên tôi, mà cũng không thấy một con số 5900 nào hết. Tôi kiểm tra lại trên kiện hàng thì thấy một cái tên gì đó và với một địa chỉ gì đó. Biết là đã bị kẻ gian lừa, tôi chạy vội ra ngoài hy vọng còn bắt được. Nhưng chắc các bạn cũng biết là chẳng có kẻ gian nào lại đứng ở ngoài đợi tôi lúc đó nữa cả. Tôi cảm thấy rất bực mình, một phần là vì bị mất tiền, nhưng quan trọng hơn là mình đã bất cẩn.
Tôi bình tĩnh lại và quay vào phòng. Tôi đeo bao tay và gói gém cẩn thận lại kiện đồ. Sau đó lấy một tấm giấy nilon nhỏ để gói đồng xu 100 yên tiền thừa cho vào ví. Xong xuôi, tôi mang tất cả ra một đồn công an gần nhà. Do tôi trình báo với thái độ rất nghiêm trọng nên bác công an cũng rất cẩn thận dùng bao tay xem xét kiện đồ, sau đó gọi điện liên lạc để giới thiệu tôi đến một đồn công an lớn hơn ( ở nhà là cỡ công an phường ).
Để kể chi tiết hơn nữa về phần này thì có lẽ sẽ rất dài. Bởi tôi đã phải đợi ở đó cho đến tận hết buổi sáng. Vậy nên tôi sẽ đi ngay vào phần kết của câu chuyện để các bạn không phải sốt ruột. Hai “kẻ gian” cùng với giám đốc công ty chuyển phát đã phải đến tận đồn công an để xin lỗi. Lý do là hai kiện hàng có kích thước rất giống nhau dẫn đến nhầm lẫn. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái, mặc dù đã lỡ mất một tiết học buổi sáng. Nhẹ nhàng và thoải mái vì mình đã thoát được cảm giác bị-lừa.
Sau câu chuyện hôm qua, tôi có rút ra một số điều như sau :
1- Cẩn thận không bao giờ thừa.
2- Cảm giác bị lừa dối rất tồi tệ. Nên cần cố gắng luôn làm mọi thứ minh bạch nếu có thể.
3- Chứng kiến một sự nhầm lẫn buồn cười, có thể nói là hy hữu ở Nhật là một điều thú vị nhỏ.
4- Cần phải cảm ơn hai “kẻ gian” vì qua sự việc ngày hôm qua, tôi đã học được thêm một số từ mới trong tiếng Nhật.
Phần kết : Buổi sáng nay tôi lại gặp lại hai “kẻ gian”. Họ đến mang theo kiện hàng là hai quả bóng mà tôi đã đặt trên mạng. Một quả là Mikasa, một quả là Molten. Niềm vui tâm đắc với hai trái bóng đã khiến tôi viết bài này. Và còn vui hơn nữa khi chỉ ngay ngày mai tôi lại được cùng các anh em chiến hữu tung hoành với hai trái “thạch cầu” mới. Chúc các bạn có một cuối tuần vui vẻ.

2009年5月25日月曜日

Lá thư dành cho TON !


Tôi đã đi Thái Lan được hơn tuần, quen được rất nhiều bạn ở đó. Tôi ở Osaka 1 năm, cũng có mấy người bạn Thái. Và rồi đến Kyoto, hàng tuần đều đá bóng với những người bạn Thái. Những đó cũng đã đủ cho tôi một ấn tượng về con người Thái Lan, tốt bụng và thân thiện.

Lá thư này, tôi muốn viết cho Ton. Cậu ấy năm nay 25 tuổi, hiện đang là doctor ở trường tôi, đại học Kyoto. Cậu ấy là đội trưởng của đội bóng Thái, là một người rất dễ thương, rất thân thiện với nụ cười tươi luôn nở trên môi. Cậu ấy đá vị trí tiền vệ giữa, với đôi chân khéo léo, và là linh hồn của đội bạn. Tôi gặp cậu ấy đã từ lâu . Và có lẽ phải đến 99% những lần tôi gặp cậu ấy là vào chủ nhật hàng tuần trên sân bóng. Tôi không biết nhiều về cuộc sống của cậu ấy, nhưng luôn cảm thấy vui khi gặp cậu ấy trên sân. Sự thân thiện gần gũi cởi mở, vốn là một phần của con người Thái đã luôn cho tôi cảm giác thoải mái vui vẻ . Tôi luôn "bắn" hết một loạt những câu nói bằng tiếng Thái mà mình biết và khoái chí với sự thích thú của cậu.

Và một điều vô cùng bất ngờ, một điều vô cùng khủng khiếp. Một giây phút tàn nhẫn mà trong suốt cuộc đời tôi chưa từng trải qua đã xảy ra vào đúng ngày hôm qua, đúng ngày chủ nhật mà chúng tôi lại chơi bóng. TON, người bạn tuyệt vời ấy, đã vĩnh viễn ra đi. Đã rời xa gia đình, bạn bè và cả sân bóng hàng tuần của chúng tôi. Cậu ấy đã không thể cầm cự chống đỡ được với cơn đột quỵ quái ác và bất ngờ đến đáng khinh. Ngay sau khi nằm xuống sân, cậu ấy đã được sơ cứu và xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Cậu ấy, mà có lẽ là phần cơ thể của cậu ấy đã phải cầm cự thực vật trong nhiều tiếng cùng sự giúp đỡ của tim và máy hô hấp nhân tạo. Cậu ấy đã ngừng thở từ ngay trên sân, không kịp đợi được chiếc xe cứu thương. Phần bản chất, phần lý trí của cậu ấy có lẽ vẫn còn đang say mê trên sân bóng buổi chiều qua. Tôi cảm thấy thật áy náy và xúc động vô cùng khi nghĩ về gia đình cậu ấy, bố mẹ, anh chị em và cả những người thân bạn bè. Cậu ấy sẽ trẻ mãi ở tuổi 25, nhưng liệu phần còn lại kia của thế giới có thể chấp nhận được sự mất mát to lớn đến nhường vậy. Càng nghĩ đến vậy, tôi lại càng thấy áy náy và xấu hổ hơn. Áy náy, xấu hổ vì trong cả đến gần trăm người có mặt trên sân lúc đó, mà không có lấy một ai hiểu rõ về kĩ thuật sơ cứu. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một khoảnh khắc. Nếu cái giây phút đó không đến, hay chỉ cần có một người thôi, giúp sơ cứu cho cậu ấy, tiếp sức cho cậu ấy chiến đấu đợi đến khi xe cứu thương đến thì có lẽ giờ này mọi thứ đã khác.

Tôi lại nghĩ về gia đình, nghĩ về mẹ, về các anh của tôi. Cuộc sống này, hơi thở và tiếng tim đập trong lồng ngực này của tôi, cũng không thể là chỉ của riêng tôi. Nó còn là tình yêu, niềm yêu thương hy vọng mong mỏi nhớ nhung hy sinh thiêng liêng của cả những con người mà là một phần trong bản thể trái tim tôi. Tôi sẽ cố gắng luôn sống thật tốt, khỏe mạnh và cống hiến. Tôi sẽ trân trọng từng giây từng phút mà tôi có được. Tôi sẽ chia sẻ với những người mà tôi thương yêu nhất.

Cầu chúc cho gia đình TON sẽ có thể vượt qua được sự mất mát lớn lao này. Tôi và mọi người, những người bạn trên sân tập của cậu đều mong muốn được chia sẻ một phần với cậu và gia đình. Có rất nhiều những người bạn yêu quý cậu. Vì vậy, hãy yên tâm mà thanh thản ra đi. Chúc cho cậu chân cứng đá mềm trên chặng đường mới trước mắt.

Take care on your new way my bro. And dont forget to bring your ball.
ดูแลของวิธีใหม่พี่ชายของฉัน.และอย่าลืมนำลูกบอลของคุณ.
Fellow - Hùng.

2009年2月5日木曜日

Mẩu chuyện nhỏ !


Hôm qua đi trên đường về nhà, tôi gặp một chuyện rất vui.

Tôi thường có thói quen chấp hành luật lệ giao thông. Và hôm qua cũng vậy. Câu chuyện vui diễn ra ở một điểm dừng đèn xanh đèn đỏ. Điểm dừng này là giao của một con ngõ nhỏ đổ ra phố Higashioji. Vẫn như thường lệ, tôi dừng xe và đứng đợi đến đèn xanh. Ở bên kia đèn đỏ, cũng có một bác gái đứng đợi sau đó. Do đoạn đường này không có nhiều xe cộ nên cho đến lúc đèn chuyển sang xanh, đã có không ít người qua lại, lớn có, nhỏ có, thanh niên cũng không ít. Và sẽ chẳng có mẩu chuyện vui nhỏ này nếu khi đi ngang qua tôi bác gái không nói :"Erai yo" ( Cháu tuyệt vời lắm ). Và câu nói đó làm tôi rất vui. Buổi chiều đó, mỗi lần gặp đèn đỏ, tôi vẫn dừng lại như thường lệ. Nhưng cảm thấy phấn chấn hơn vì biết rằng mình đang làm đúng. Và cũng giữ vững lập trường hơn khi có nhiều nhiều người vẫn băng qua.
Chợt nghĩ, đúng là tôi chỉ làm một việc gì đó khi nghĩ rằng mình nên làm và mình phải làm, mà cũng không nghĩ rằng để được công nhận hay khen ngợi. Nhưng khi nghiệm lại thì đúng là, nếu những công việc, những cố gắng của mình được nhìn nhận cũng là một niềm vui đáng quý. Những niềm vui nhỏ đó giúp cho mỗi người làm tiếp những công việc của mình tích cực hơn, với nhiều hứng thú hơn.
Có lẽ lần sau, tôi cũng sẽ tập thói quen nói "Erai yo" khi gặp những em nhỏ dừng đèn đỏ giao thông.
Hùng.