2009年11月14日土曜日

Bóng và Bỏng !

Xin chào tôi và chào các bạn,
Hôm nay tôi lại viết thêm một bài nữa. Bài này cũng có một chút giống với những “bài học đạo đức” mà các anh tôi vẫn trêu. Nhưng nghĩ lại thì tôi chẳng có làm gì đáng để khen hay tuyên dương cả. Nên có lẽ tôi sẽ xếp vào mục “Câu chuyện không thường ngày”. Để đỡ phải cầu kỳ về mặt câu chữ tôi sẽ kể rất vắn tắt, dưới dạng văn trần thuật. Và biết đâu tôi và các bạn khi đọc lại thấy thoải mái tự nhiên hơn chăng.
Câu chuyện xảy ra vào sáng hôm qua thứ 6 tầm 10h khi tôi đang chuẩn bị sách vở để lên lớp. Có tiếng gõ cửa và hai người đến mang theo một kiện đồ chuyển phát. Hóa đơn ghi rõ tên, địa chỉ và điện thoại của tôi. Kèm theo con số tiền 5900 yên. Tôi không thấy ngạc nhiên nhiều bởi tuần trước tôi có đặt mua hai quả bóng trên mạng cho đội. Nếu có thì chỉ là sao họ lại mang đến muộn những gần một tuần, điều rất ít xảy ra ở Nhật. Tôi vui vẻ trả tiền và mang kiện đồ vào nhà, mở ngay rất háo hức. Các bạn biết bóng và bóng đá là những thứ làm tôi có thể vui từng giây khi nghĩ đến. Nhưng càng háo hức bao nhiêu thì khi mở ra tôi càng cảm thấy hụt hẫng bấy nhiêu. Trong kiện hàng với kích thước hai quả bóng, nhét đầy những túi ngô rang nở. Tôi nhìn lại tờ biên lai hai người lạ đưa cho tôi thì thú vị thay, lại không phải là tờ biên lai mà tôi đã được nhìn ngay trước đó. Không có tên tôi, mà cũng không thấy một con số 5900 nào hết. Tôi kiểm tra lại trên kiện hàng thì thấy một cái tên gì đó và với một địa chỉ gì đó. Biết là đã bị kẻ gian lừa, tôi chạy vội ra ngoài hy vọng còn bắt được. Nhưng chắc các bạn cũng biết là chẳng có kẻ gian nào lại đứng ở ngoài đợi tôi lúc đó nữa cả. Tôi cảm thấy rất bực mình, một phần là vì bị mất tiền, nhưng quan trọng hơn là mình đã bất cẩn.
Tôi bình tĩnh lại và quay vào phòng. Tôi đeo bao tay và gói gém cẩn thận lại kiện đồ. Sau đó lấy một tấm giấy nilon nhỏ để gói đồng xu 100 yên tiền thừa cho vào ví. Xong xuôi, tôi mang tất cả ra một đồn công an gần nhà. Do tôi trình báo với thái độ rất nghiêm trọng nên bác công an cũng rất cẩn thận dùng bao tay xem xét kiện đồ, sau đó gọi điện liên lạc để giới thiệu tôi đến một đồn công an lớn hơn ( ở nhà là cỡ công an phường ).
Để kể chi tiết hơn nữa về phần này thì có lẽ sẽ rất dài. Bởi tôi đã phải đợi ở đó cho đến tận hết buổi sáng. Vậy nên tôi sẽ đi ngay vào phần kết của câu chuyện để các bạn không phải sốt ruột. Hai “kẻ gian” cùng với giám đốc công ty chuyển phát đã phải đến tận đồn công an để xin lỗi. Lý do là hai kiện hàng có kích thước rất giống nhau dẫn đến nhầm lẫn. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái, mặc dù đã lỡ mất một tiết học buổi sáng. Nhẹ nhàng và thoải mái vì mình đã thoát được cảm giác bị-lừa.
Sau câu chuyện hôm qua, tôi có rút ra một số điều như sau :
1- Cẩn thận không bao giờ thừa.
2- Cảm giác bị lừa dối rất tồi tệ. Nên cần cố gắng luôn làm mọi thứ minh bạch nếu có thể.
3- Chứng kiến một sự nhầm lẫn buồn cười, có thể nói là hy hữu ở Nhật là một điều thú vị nhỏ.
4- Cần phải cảm ơn hai “kẻ gian” vì qua sự việc ngày hôm qua, tôi đã học được thêm một số từ mới trong tiếng Nhật.
Phần kết : Buổi sáng nay tôi lại gặp lại hai “kẻ gian”. Họ đến mang theo kiện hàng là hai quả bóng mà tôi đã đặt trên mạng. Một quả là Mikasa, một quả là Molten. Niềm vui tâm đắc với hai trái bóng đã khiến tôi viết bài này. Và còn vui hơn nữa khi chỉ ngay ngày mai tôi lại được cùng các anh em chiến hữu tung hoành với hai trái “thạch cầu” mới. Chúc các bạn có một cuối tuần vui vẻ.

2 件のコメント:

Aministrator さんのコメント...

Đúng là rất thú vị! Khó tin là ở Nhật lại xảy ra chuyện nhầm lẫn như vậy nhỉ? Mừng cụ lên 90 bên bản tin đội trưởng nhé!

namazu さんのコメント...

KyotoFC có cần thêm quả bóng nào nữa không? Để Namazu mang từ Pháp về, có chữ kí của Zidan luôn.

Câu chuyện thật hay với những bài học bổ ích.

Tâm đắc nhất là

"Cảm giác bị lừa dối thật tồi tệ"

Kết luận là

Càng minh bạch được bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu.

Bro chăm viết bài nhé. Lâu lâu mới ra chưởng làm anh em thi thoảng cứ nghĩ là thân chủ blog đóng cửa để đi tu. hi hi.